80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 20

 Chương 79: Cuộc đời nếu chỉ như làm đầu gặp gỡ

Edit: Sa

Beta: Phong Vũ

Giản Tiểu Bạch lập tức đóng lại cúc áo ngủ đầu tiên.

Trong chiếc lồng sắt xinh xắn trên cửa sổ có một cặp thỏ con màu trắng. Mạc Tử Bắc cũng nhớ là 5 năm trước anh cũng từng mua cho cô một cặp thỏ con như vậy.

“Vẫn là cặp thỏ kia sao?” Mạc Tử Bắc dè dặt hỏi, trái tim lại có chút chờ mong hơn.

Dõi theo ánh mắt anh, cô quay người lại liền nhìn thấy cặp thỏ con trên cửa sổ. Giản Tiểu Bạch trợn mắt thầm nghĩ bị anh nhìn thấy mất rồi. Cô vẫn không vứt chúng đi, mà cặp thỏ con này cũng có sức sống vô cùng mạnh mẽ, trong 5 năm trở lại đây chưa từng bị bệnh lần nào. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của anh thì trong lòng cô lại thấy tức giận.

“Đã đổi mấy lần rồi.” Cô nghĩ một đằng lại nói một nẻo.

Trong mắt Mạc Tử Bắc lập tức hiện lên chút cô đơn làm cho người ta không đành lòng. Giản Tiểu Bạch cố ý phớt lờ phát hiện này, không đi an ủi anh.

“À, anh còn tưởng vẫn là cặp đó chứ! Hóa ra đã đổi rồi à!” Anh thở dài một tiếng.

Giản Tiểu Bạch lại thấy có chút không đành lòng nhưng vẫn cố không mềm lòng, có chút mất kiên nhẫn. “Anh đi nhanh đi, tôi còn muốn xem TV, tôi không muốn ở cùng một căn phòng với anh.”

 Mạc Tử Bắc vẫn ngồi bất động, có điều ánh mắt nhìn cô rõ ràng có vẻ quyến luyến cùng bất đắc dĩ. “Em ghét anh như vậy sao?”

“Hừ!” Giản Tiểu Bạch cười khổ: “Ghét? Vậy thì không dám, tôi chỉ là không muốn gặp lại anh mà thôi, không vì cái gì khác. Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều gặp xui xẻo, tôi không muốn cả đời bị xúi quẩy.”

“Ờ!” Trên gương mặt tuấn dật của Mạc Tử Bắc hiện lên một tia xấu hổ. “Anh không ngờ mình lại là người xui xẻo như vậy.”

Anh lại đi qua ngồi xổm xuống, lấy cái khăn trên chân cô ra ngâm vào trong nước cho ướt rồi lại đắp lên cho cô. Giản Tiểu Bạch để mặc cho anh làm, không muốn nói gì nữa. Có điều không thể không thừa nhận phương pháp của anh đúng là giúp cô bớt đau đi rất nhiều. Nhưng vẫn không thể không kìm trái tim lại mà nói: “Anh đi nhanh đi! Cầm cả chi phiếu của anh nữa. Lát nữa anh Thiếu Khanh về, nhìn thấy anh lại không tốt. Tôi không muốn làm anh ấy giận.”

 Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy lời vừa ra khỏi miệng cô giống như lời của mấy người phụ nữ ở nhà yêu đương vụng trộm sau lưng chồng. Có trời mới biết cô còn chưa có lập gia đình!

Mạc Tử Bắc nghe thấy tên Mai Thiếu Khanh thì cứng đờ người: “Chi phiếu anh sẽ không mang đi đâu, anh đi đây.”

“Cầm lấy!” Giản Tiểu Bạch ngả người qua lấy chi phiếu nhét vào trong tay anh. Lúc bàn tay hai người chạm vào nhau, Mạc Tử Bắc lại xoay sang cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng bóng của cô: “Tiểu Bạch, anh xin lỗi!”

 Giản Tiểu Bạch vội vã rút tay về nhưng anh lại nắm chặt, Giản Tiểu Bạch lầu bầu nói: “Không biết anh đang nói cái gì, anh đi nhanh đi!”

Mạc Tử Bắc u ám thở dài: “Thôi! Em giữ gìn sức khỏe!” Anh thật sự phải đi rồi.

Giản Tiểu Bạch bối rối giương mắt, tầm mắt hai người ở trong phút chốc giao nhau vẫn như trước là điện giật chớp lòe vang dội. Tay kia Mạc Tử Bắc khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của cô, dịu dàng vuốt ve đôi môi khẽ hiện lên vẻ kiều diễm ướt át của cô.

“Nhân sinh như nhược sơ tương kiến hà sự tây phong họa bi phiến! (Tạm dịch: Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì làm gì có chuyện gió thu làm đau lòng chiếc quạt) Anh có ngày hôm nay đúng là xứng đáng.” Anh thì thào tự nói, trong giọng nói rõ ràng có bi thương.

 Giản Tiểu Bạch nghe thấy câu đó thì trong lòng phút chốc cảm thấy như bị đâm một nhát, đau đớn vô cùng.

“Nếu đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ?” Cô tự giễu cười cười. “Có là lần đầu gặp gỡ thì chúng ta cũng không vui vẻ gì!”

 Cô vẫn nhớ ngày đó, anh đầu tiên là cứu cô sau đó hiểu lầm là cô có thể lấy bất cứ ai làm chồng, sau khi giải thích hai người lại giảng hòa, cứ tưởng là có thể tràn đầy vui mừng mà yêu đương ai ngờ sau lúc ân ái hai người lại mỗi người đi một ngả. Năm năm sau anh lại đến tìm cô nói câu nói như vậy, Giản Tiểu Bạch lại thấy không phù hợp với thực tế.

 Mạc Tử Bắc vẫn chưa quên được dáng vẻ của Giản Tiểu Bạch lúc bắt đầu khi anh nhìn thấy cô, lúc đó cô mặc một bộ bikini kiểu dáng thịnh hành nhất, dáng người xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nụ cười duyên dáng như tiên nữ lại có vẻ thẹn thùng riêng có ở những cô thiếu nữ.

 Anh ngay từ đầu liền đã có rung động rõ ràng với cô. Chỉ là lúc trước còn trẻ, anh hết sức lông bông không mình cuối cùng muốn gì.

“Anh xin lỗi!” Anh nhìn ánh mắt của cô nói lên nỗi đau đớn chất chứa trong trái tim anh. Anh sẽ không bao giờ có thể có được cô nữa, cũng sẽ không bao giờ được gặp cô nữa rồi!

“Anh sẽ đi! Không bao giờ quấy rầy em nữa.”

 Giản Tiểu Bạch không nói chỉ trừng mắt nhìn anh, lúc chạm đến ánh mắt ẩn chứa đầy áy náy của anh thì ánh mắt cô không khỏi dịu xuống. Trong ánh mắt hai người nhìn nhau đều có những cảm xúc khác biệt.

Cửa không biết từ khi nào thì bị mở ra, Mai Thiếu Khanh khi nhìn thấy dáng vẻ hai người như vậy thì không hề kinh ngạc mà chỉ khoanh hai tay trước ngực, tựa vào khung cửa thưởng thức hai người trong phòng liếc mắt đưa tình.

 Một hồi lâu sau anh mới lạnh nhạt nói: “Anh Mạc hình như luôn rất thích rình vợ của người khác nhỉ? Chẳng lẽ anh muốn chiếm làm của riêng?”

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà trầm thấp vang vọng khắp phòng khách, Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch đều là hoảng hồn. Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt hất bàn tay anh xuống, mặt đỏ ửng. Thất vọng quá đi, đã lâu rồi mà cô vẫn như vậy, đối với anh đều có cảm giác khác lạ như vậy, thiếu chút nữa lại bị lạc ở trong đôi mắt dịu dàng của anh. Năm năm trước trong cái đêm mưa hè kia, cô đã bị lạc ở trong sự dịu dàng của anh mà không thể tự kiềm chế, năm năm sau cô không muốn lại giẫm lên vết xe đổ đó.

 Mạc Tử Bắc ngẩn người ra, đứng lên quay người lại, không nhìn Mai Thiếu Khanh chỉ thản nhiên nói: “Xin lỗi anh đi đây. Hẹn gặp lại Tiểu Bạch!”

 Anh không nói chuyện với Mai Thiếu Khanh mà đem tờ chi phiếu thả lại lên bàn, sau đó rất hờ hững rời đi.

 Mai Thiếu Khanh không ngăn lại, cũng không nói chuyện.

 Giản Tiểu Bạch đứng im, theo khóe mắt nhìn bóng anh rời đi mà rõ ràng cảm giác được anh đã đi rồi, trên cầu thang vang lên tiếng giày da của anh cọ vào mặt đất.

 Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy mình hình như có lỗi với Mai Thiếu Khanh cứ như là cô đã thật sự trở thành vợ anh vậy. Vấn đề là cô và Mai Thiếu Khanh thật sự không có vấn đề gì. Nhưng cô thật sự không rõ anh Thiếu Khanh vì sao lại muốn cho Mạc Tử Bắc hiểu lầm, tuy rằng ngay từ đầu cô rất muốn làm anh hiểu lầm cô đã kết hôn nhưng vì sao sau khi anh xin lỗi thì lòng cô lại dao động?

“Anh Thiếu Khanh!” Giản Tiểu Bạch ủy khuất giống như một cô vợ nhỏ. “Em không biết anh ta đến thế nào, em cũng không biết anh ta làm sao mà biết địa chỉ của em.”

 Mai Thiếu Khanh không nói. Quanh thân anh tản ra hơi thở lạnh lẽo, anh đi tới ngồi đối diện với Giản Tiểu Bạch. Nhìn cô hồi lâu rồi mới nói: “Em vẫn chưa quên được anh ta!”

 Anh dùng câu khẳng định chứ không phải nghi vấn. Giản Tiểu Bạch bối rối, giương mắt vội vàng phủ nhận. “Em không có!”

“Nói cho anh biết, em vẫn còn nhớ anh ta đúng không?” Mai Thiếu Khanh dừng ở ánh mắt của cô, rất nghiêm túc hỏi.

“Ớ!” Giản Tiểu Bạch ngớ ra, cô biết Mai Thiếu Khanh đang quan tâm cô nhưng cô không biết phải nói sao, trong lòng rất phức tạp.













































Chương 80: Muốn gì?

Edit: Phong Vũ

Mai Thiếu Khanh chờ đợi đáp án của cô, Giản Tiểu Bạch cả hồi lâu cũng không có phản ứng, Mai Thiếu Khanh tự giễu cười.

“Em yêu anh ta!”

Lời anh nói ra chẳng khác nào một quả bom dội thẳng vào trái tim Giản Tiểu Bạch, uy lực không thua gì bom nguyên tử. Cô sợ hãi mà vội vàng phản bác: “Có quỷ mới yêu anh ta, em không có! Em hận anh ta!”

“Nói cho anh biết em có còn nhớ anh ta nữa không?” Gương mặt Mai Thiếu Khanh rất bình tĩnh, không hề có biểu tình gì.

“Không nhớ, không nhớ!” Giản Tiểu Bạch lắc đầu.

“Không nhớ anh ta nữa thì chúng ta kết hôn đi!” Gương mặt anh bình tĩnh không hề gợn sóng, thậm chí ngay cả cầu hôn mà giọng điệu cũng rất bình thản.

“Em, em. Sao anh cứ muốn trêu em hoài vậy?” Giản Tiểu Bạch cúi đầu hỏi

“Em nói vậy là sao? Cái gì mà cứ muốn trêu em?”

“Đừng làm em thêm bối rỗi nữa, anh Thiếu Khanh cả đời này em sẽ không kết hôn nữa đâu”.

“Thật không?!” Mai Thiếu Khanh vẫn không thay đổi sắc mặt. Sau đó anh đứng lên bỏ đi.

 Giản Tiểu Bạch ngồi một mình sửng sờ ở trên sô pha thật lâu mà vẫn không thể bình tĩnh. Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng, vì sao anh Thiếu Khanh gần đây cứ nói là muốn kết hôn? Cô không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ.

Hôm sau Mạc Tử Bắc không đến quấy rầy cuộc sống của cô nữa, anh đột nhiên xuất hiện quẳng một quả bom rồi sau đó lại biến mất tăm.

Sự hợp tác giữa Phong Trì cùng Duy Bạch đã đi vào giai đoạn nước rút, tiến tới quá trình tu dưỡng nhiều ngày, cô cũng đã có thể đi từ từ mà không cần phải nhảy lò cò.

 Vốn phải ba tuần mới bình phục nhưng cô thật sự không chịu ngồi yên, vẫn quyết định đến công ty.

Sau khi xin nghỉ lâu như vậy, lần đầu tiên đi làm lại cô lại quay trở về với những bộ trang phục cũ chỉ là lúc này cô đã đổi đôi giày da màu đen với giày mũi tròn, kính sát tròng cũng bị lấy xuống lại một lần nữa đeo cái mắt kính to gọng đen, mài tóc dài được búi gọn lên, lại trở về với dáng vẻ của một nữ tu sĩ già.

Thiên Thiên nhìn thấy cô thế này thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó: “Sao mẹ lại muốn mặc thế này, con chẳng thích chút nào!”

 Giản Tiểu Bạch cười an ủi con: “Mẹ phải đi làm mà, sau này Thiên Thiên lớn sẽ hiểu thôi.”

“Ăn mặc đẹp một chút không phải cũng có thể làm việc sao?” Thiên Thiên ngẩng khuôn mặt non nớt hỏi: “Sao mấy dì xinh đẹp đều có thể mặc đẹp mà mẹ lại không được chứ?”

 Giản Tiểu Bạch lập tức mất kiên nhẫn: “Được rồi mau đến nhà trẻ thôi, nếu không là trễ đấy.”

 Gần đây sau khi Mạc Tử Bắc xuất hiện, trong đầu của cô luôn không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng hơi xếch, mái tóc đen nhánh của anh. Mỗi khi nhìn Thiên Thiên, cô sẽ kinh ngạc sững sờ sau đó hai gương mặt một lớn một nhỏ lại chồng chất nhau ở trong đầu của cô. Thật sự rất kỳ dị, rõ ràng là hai khuôn mặt rất giống nhau, làm sao mà gạt được mình, trái tim cũng không cách nào phủ nhận sự thật anh là ba của Thiên Thiên.

 Hùng Lập Tân nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đi làm thì lập tức phân việc cho cô: “Tiểu Bạch không có việc gì là tốt rồi. Vừa lúc nghiệp vụ quảng cáo của Duy Bạch em tới tham dự một chút, học tập chút kinh nghiệm, quản lý Đới sắp đi họp em cũng đi theo đi!”

 Vì thế Giản Tiểu Bạch vừa đi làm lại phải đi theo đến Duy Bạch. Có trời biết cô không tình nguyện biết bao. Trước mặt rất nhiều đồng nghiệp, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt sắp xếp của Hùng Lập Tân.


 Kiên trì đi theo quản lí Đới đến Duy Bạch, cô chỉ có thể khẩn cầu ông trời: Đừng cho con đụng phải Mạc Tử Bắc!

 Nhưng tiếc là anh lại ở đó.

 Vào phòng họp không bao lâu thì Mạc Tử Bắc đẩy cửa đi vào, phía sau là anh thư ký Dương và Tina, hai người một trước một sau đi vào phòng họp.

 Giản Tiểu Bạch khi nhìn thấy Mạc Tử Bắc liền sợ tới mức lập tức rụt cổ cúi thấp đầu.

Có vẻ anh cũng không nhìn thấy cô, Giản Tiểu Bạch bắt đầu đùa nghịch cây bút trong tay, căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

 Mạc Tử Bắc công thức hóa nói ra yêu cầu của anh đối với quảng cáo, cùng những chỗ cần sửa chữa. Giản Tiểu Bạch không tự chủ được mà bị giọng nói trong mát của anh hấp dẫn, ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh nghiêm túc như thế.

Trong công việc, gương mặt anh luôn lạnh lùng, viền môi hoàn mỹ nhếch lên. Người đàn ông này vì sao nhìn vẫn đẹp trai như vậy?

 Giản Tiểu Bạch không biết mình đang nghĩ gì, ngay cả suy nghĩ bay xa cũng không biết, một đôi mắt to cách thấu kính thật dày nhìn chằm chằm gương mặt tuấn dật phi phàm của Mạc Tử Bắc chỉ vài phút.

 Căng thẳng, sợ hãi, rụt rè, ngượng ngùng toàn bộ đều quên hết chỉ kinh ngạc nhìn anh như đi vào cõi thần tiên hư vô.

 Mạc Tử Bắc vốn quen lấy ánh mắt sắc bén nhìn quét một vòng các vị đang ngồi họp, lại không ngờ sẽ nhìn thấy Giản Tiểu Bạch. Tuy rằng cô ăn mặc rất cứng nhắc nhưng anh vẫn liếc mắt một cái là nhận ra cô. Ánh mắt sắc như kiếm giống như nhìn xuyên qua người cô. Nhưng Mạc Tử Bắc lập tức lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.

 Giản Tiểu Bạch bối rối cụp mắt xuống. Mạc Tử Bắc liếc mắt nhìn cô thật sâu một cái rồi đứng dậy nói với mọi người: “Các vị yêu cầu của tôi đã đưa ra, mọi người có thể dựa theo ý kiến đó mà sửa chữa phương án. Sáng mốt tôi hy vọng có thể nhìn thấy phương án mới của mọi người.” Sau đó anh đứng dậy rời khỏi.

 Giản Tiểu Bạch nghe thấy tiếng giày da ma sát mặt thảm của anh đi khỏi thì trong lòng lại mất mát giống như bị thiếu mất một cái gì đó. Anh thật sự làm được, không hề xuất hiện ở trước mặt của cô, vì sao lòng của cô lại khó chịu vậy chứ?

Tina tuyên bố một sự kiện: “Các vị đêm nay là tròn một tháng công ty chúng tôi đặt trụ sở ở trong nước, buổi tối có tổ chức party chúc mừng. Đây là vé vào cửa, hoan nghênh quý công ty bằng hữu đến tham dự. Nhớ là mang theo bạn trai với bạn gái của mình ha!”

 Giản Tiểu Bạch còn đang rối rắm thì làm sao cô có tâm tình nghe nhiều như vậy.

Họp xong, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Duy Bạch. Hôm nay cô một chút hiệu suất cũng không có, thất thần mãi, cái gì cũng không có nghe.

Rời khỏi phòng họp liền nhìn thấy Doãn Đằng Nhân ở cửa phòng họp nói chuyện cùng Mạc Tử Bắc, Túc Nhĩ Nhiên đứng ở bên cạnh cách đó không xa lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Ánh mắt gian tà của Doãn Đằng Nhân khi nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đi ra khỏi phòng họp lại nhịn không được tiến lại, cười hì hì hỏi: “Cô Giản, đã lâu không gặp, chân cô không sao rồi chứ? Sao cô lại đổi về cái bộ trang phục già dặn này, nói thật nó có chút không hợp với cô!”

 Anh ta tận lực nói hàm súc tránh thương tổn cô.

“Việc này hình như chẳng liên quan gì đến anh Doãn nhỉ?” Giản Tiểu Bạch không chút khách khí.

 Doãn Đằng Nhân hắc hắc cười, cũng không để ý, dường như trêu ghẹo phụ nữ đã thành chuyên môn của anh ta. Giản Tiểu Bạch không hề thích cái gã dạng vẻ tuyệt mỹ nhưng trên người toàn vẻ tà ác này. Cái vẻ mặt luôn như kẻ trộm đó làm cho cô rất khó chịu trong lòng.

Mạc Tử Bắc không có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên gọi Doãn Đằng Nhân một tiếng: “Nhân, chúng ta đi!”

 Anh không nhìn cô, anh thật sự không nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia cô đơn, Giản Tiểu Bạch không nói gì, đây là điều cô muốn sao? Anh sẽ không đến quấy rầy cô nữa.

Chương 81: Rối rắm

Edit: Phong Vũ

Mạc Tử Bắc lạnh lùng kích thích, Giản Tiểu Bạch trong lòng vốn không muốn tham gia tiệc chúc mừng tối nay nhưng bởi vì thái độ của anh, cô đột nhiên giữa chừng lại muốn đi.

Cô hết lần này đến lần khác nói với chính mình: “Giản Tiểu Bạch mày chỉ là do công việc không vì lý do nào khác.”

Nhìn thấy Mạc Tử Bắc, Doãn Đằng Nhân cùng với Túc Nhĩ Nhiên đi vào thang máy riêng, Mạc Tử Bắc từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn cô một cái. Lòng của cô rối rắm cùng mọi người đi vào thang máy dành cho nhân viên bình thường ở bên cạnh.

Gần như là cùng lúc xuất hiện ở đại sảnh dưới lầu, Giản Tiểu Bạch lại nhìn thấy ba người bọn họ.

Mạc Tử Bắc xoay mặt nhìn cô một cái lại quay mặt đi, trên mặt không có biểu tình gì.

Giản Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, xám xịt đi ra khỏi Mạc thị Duy Bạch.

Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân đều tự lên xe riêng của mình, anh vẫn đi chiếc xe thể thao hai cửa màu đỏ kia, Giản Tiểu Bạch không lên xe của công ty. Tâm trạng của cô đột nhiên u ám hẳn, lúc này cô muốn đi gặp Lâm Hiểu Tình. Vì thế cô từ biệt đồng nghiệp ra bên ngoài gọi xe.

Hai chiếc xe thể thao gào thét phóng lướt qua cô.

Mạc Tử Bắc ngồi trong xe không chút biểu cảm nhìn cô qua gương chiếu hậu. Thấy dáng vẻ cô hình như là đang đợi xe thì lại muốn quay lại chở cô. Nhưng nghĩ đến chuyện cô đã kết hôn thì trong lòng không khỏi thở dài từ bỏ.

Nghĩ đến việc cô kết hôn khiến tâm trạng của anh lập tực phiền muộn một hồi, nhẫn tâm giẫm chân ga phóng xe vọt đi.

Giản Tiểu Bạch điên cuồng lắc đầu cô. Cô đúng là tiêu mất rồi. Người ta không để ý tới cô vậy không phải là đúng như cô muốn sao? Sao lại hụt hẫng như vậy chứ?

Giản Tiểu Bạch ở cửa Duy Bạch do dự trong chốc lát rồi vẫn quyết định gọi điện thoại hỏi chuyên gia tình yêu Lâm Hiểu Tình một chút. Điện thoại sau khi reng vào tiếng thì truyền đến tiếng Lâm Hiểu Tình cười nhẹ nhàng khoan khoái.

“Hi! Cưng có chuyện gì?”

So với cuộc sống vui vẻ của cô ấy, Giản Tiểu Bạch cảm thấy cuộc sống của mình cứ như là địa ngục. Cô nàng Lâm Hiểu Tình này nhất định là đang ở trên thiên đường, cuộc sống vui vẻ đến mức ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng, ngọt ngào giống như tẩm mật ong vậy. Xem ra Hùng Lập Tân nhất định là chăm sóc cô rất tốt.

“Haizz!” Chưa nói gì đã thở dài. “Hiểu Tình, người đang yêu sẽ có biểu hiện như thế nào?”

“Hở!? Cậu đang yêu hả? Yêu ai?” Tốc độ nói của cô rất nhanh. “Này không phải là cậu yêu ba Thiên Thiên đó chứ?”

“Ớ! Đâu có, mình chỉ là muốn hỏi một chút thôi.” Giản Tiểu Bạch cau mày phủ nhận.

“Mình thấy tám phần là cậu yêu tên đó rồi. Không đúng, phải là từ trước tới nay đều yêu tên đó. Một người phụ nữ vì một người đàn ông mà sống chết không chịu kết hôn không phải yêu thì là cái gì? Cậu yêu tên đó, rõ ràng cậu vẫn chưa quên được hắn. Mình thấy cậu đừng có dè dặt nữa mà mau mau đuổi theo lôi tên đó về đi! Cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ điên đầu thật đó. Cậu không có nghe người ta nói bệnh tương tư là không có thuốc chữa sao?”

Cô phản bác một hơi khiến Giản Tiểu Bạch đúng là không nói được gì.

“Please, mình thật sự không yêu mà!”

“Cậu đừng có mà phủ nhận. Bọn mình chơi với nhau lâu như vậy rồi mà mình còn không hiểu cậu sao?” Hiểu biết của Lâm Hiểu Tình đối với cô quả thực rất sâu.

“Thôi được rồi, có lẽ cậu nói đúng!” Giản Tiểu Bạch đầu hàng

“Sau khi anh ta xin lỗi trong lòng mình đột nhiên không thấy giận nữa. Cậu nói đi có phải mình rất bất nhất không?”

“Đừng nói như vậy, cậu chỉ là có hơi dễ mềm lòng chút thôi!”

“Mình không muốn gặp lại anh ta, anh ta hiểu lầm mình đã kết hôn. Anh Thiếu Khanh còn hai lần nói mình là vợ anh ấy nên Mạc Tử Bắc nghĩ là mình đã kết hôn thật.”

“Uầy! Mai Thiếu Khanh thật sự nói như vậy?” Lâm Hiểu Tình có chút bất ngờ, cái tên đẹp trai đờ đẫn kia mà cũng có phương diện giống như phim này sao?

“Đúng vậy, chính mình cũng đang buồn bực lắm nè. Đã thế anh Thiếu Khanh còn cầu hôn mình nữa, cũng không biết là thật hay giả. Mình sắp điên mất rồi.”

“Gì? Anh ta muốn ra tay?” Lâm Hiểu Tình kinh ngạc la to. “Mình đã nói anh ta có ý đồ không tốt với cậu rồi mà. Nhưng mà nói thật, tuy rằng Mai Thiếu Khanh có hơi thần bí cũng có chút hiền lành nhưng mà thật sự trông anh ta còn tốt hơn ba ruột của Thiên Thiên ấy chứ. Tuy là mình không thích Mai Thiếu Khanh nhưng mà nếu xét về làm một người chồng thì anh thật sự rất tốt. Mấu chốt là anh ta đối xử tốt với cậu và Thiên Thiên.”

“Vậy ý cậu là mình nên chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy?” Giản Tiểu Bạch chớp chớp mắt, Lâm Hiểu Tình đúng là không có lập trường.

“Quan trọng là trái tim của cậu! Cậu có chịu cưới anh ta không?”

“Mình không đồng ý!” Giản Tiểu Bạch cho tới giờ vẫn không nghĩ tới chuyện cưới Mai Thiếu Khanh.

“Ờ! Vậy là trái tim cậu vẫn để ở chỗ Mạc Tử Bắc. Rốt cuộc mình cũng biết cái gì là si mê không thay đổi. Cậu thật đúng là làm cho người ta cảm động.” Lâm Hiểu Tình cầm điện thoại tự sướng mà không biết lúc này Giản Tiểu Bạch đã đờ ra sửng sờ ngay tại chỗ há hốc mồm.

Si mê không thay đổi? Hình như cũng có chút giống!

“Alô! Cưng à, cậu mau mau tóm lấy cơ hội đi! Cứ đưa Thiên Thiên tới đây để mình chăm vài ngày cho. Cái người cuồng làm mẹ quá đáng như cậu cũng nghỉ ngơi đi, cho cậu không gian suy nghĩ cho kỹ vấn đề của cậu.”

“À!” Giản Tiểu Bạch nhớ đây là lần thứ n cô đề nghị đưa Thiên Thiên đến đó ở vài ngày, nghĩ đến cô vẫn chưa có con mà lòng mềm nhũn. “Được rồi, vậy để mình bảo Thiên Thiên đến ở cùng cậu hai ngày.”

“Ha ha được rồi! Cám ơn nhé, cưng!” Lâm Hiểu Tình cười to. “Tiểu Bạch là tốt nhất, yên tâm đi mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con trai chúng ta.”

Giản Tiểu Bạch phì cười.

“Buổi tối công ty anh ta mời tất cả nhân viên trong công ty anh Hùng tham gia dự tiệc, không biết mình có nên đi hay không?”

“Đi đi!” Giọng Lâm Hiểu Tình lúc này nhẹ nhàng không chút bỡn cợt.

“Mấy năm nay cậu khổ sở cũng đủ rồi. Cho mình một cơ hội cũng cho Thiên Thiên một cơ hội đi, ok?”

Quả thật cô nói rất có đạo lý. “Mình không biết trong lòng mình ra sao nữa.”

“Không đi thì làm sao biết kết quả có tốt đẹp không chứ?” Lâm Hiểu Tình thử tiếp sức mạnh cho cô.

“Mình không biết, mình căn bản không có nghĩ tới chuyện sẽ ở bên anh ta. Mình vẫn thề đời này sẽ không để cho anh ta thấy Thiên Thiên dù chỉ một lần, nhưng mà lúc nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Thiên Thiên thì lòng mình lại rối rắm không biết nên làm gì.” Đây đúng là vấn đề mà cô đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần.

“Đi dự tiệc đi, có lẽ sẽ có hiệu quả không ngờ. Nhớ mặc bộ lễ phục dạ hội đẹp nhất ấy, kêu Hùng Lập Tân đi cùng cậu nữa. Tớ sẽ ở nhà chơi với Thiên Thiên!”

“Ừa!” Giản Tiểu Bạch thầm thở dài một hơi.

“Mình thật sự phải đi sao?”

“Đi đi! Đừng khách sao! Nhưng mà phải ăn mặc đẹp đẹp, mình nói cho cậu biết đàn ông đối với phụ nữ xinh đẹp cho tới giờ đều là biết thương hoa tiếc ngọc. Cậu mà mặc đẹp bảo đảm tầm mắt anh ta không thể rời khỏi cậu được đâu.”

“Nghe cũng có vẻ đúng ha. Nhưng mà mình đã là hoa cúc tàn, phong thái đã mất lâu rồi.” Giản Tiểu Bạch lo lắng cô trở nên không tự tin.

“Ai nha! Ăn mặc đẹp, lộ nhiều chút, bảo đảm anh ta sẽ kích động trong lòng.” Lâm Hiểu Tình chủ ý ôi thiu luôn rất nhiều.

Giản Tiểu Bạch đến đoạn này thì nhịn không được cười mắng: “Nếu không phải lần trước mặc bikini bị anh ta nhìn thấy thì cũng sẽ không có những phiền phức của hôm nay. Chẳng lẽ mình còn muốn mặc bikini sao?”

“Ha ha! Nếu cậu chịu mặc mình cũng không ý kiến, nhưng mà cẩn thận nếu bị đám đàn ông xấu xa trong bữa tiệc ăn thì cũng đừng có mà trách mình.”

Biết cô chỉ nói đùa, Giản Tiểu Bạch cười nói: “Được, mình chuẩn bị tối nay mặc bikini đi với chồng cậu!”

“Cậu dám!” Lâm Hiểu Tình đến đây thét chói tai.

“Ha ha, tớ quả thật không dám, cúp máy đây!” Nói xong liền cúp máy.

Cô quyết định tối nay sẽ đi dự tiệc!
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .